KHÔNG THỂ NGỪNG YÊU - Trang 237

Lời của anh vừa nói ra, trong mắt Chu Gia Dao tối sầm lại, sau khi nhìn

bóng lưng của anh biến mất, lúc này mới cười cười với bà nội:

“Dường như anh ba thay đổi không ít, anh ấy với Tiểu Niệm đã xảy ra

chuyện gì?”

Bà nội Chu thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, Chu Gia Dao cũng biết được

đại khái nhưng chỉ cười: “Hóa ra anh ba cũng có lúc bị cảm động, quả thật
hiếm thấy”

Lần này Chu Gia Trạch hơi rối rắm, anh đã lái xe đến dưới nhà trọ của

Nhâm Niệm, lúc này mới nghĩ nên gọi cho cô một cú điện thoại, điện thoại
vừa mới kết nối thì tiếng của Nhâm Niệm cũng có chút không thích hợp

“Sao vậy? Tại sao giọng lại khàn? Hôm qua vẫn còn khỏe mà”

Vẻ mặt anh vốn tùy ý, giờ phút này, chân mày anh không khỏi nhíu lại,

ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng trên lầu

“Không có gì, em chỉ cảm thấy không thoải mái chút thôi”

Trên thực tế, buổi sáng sau khi ngủ dậy, đầu vẫn luôn choáng váng, đành

phải gọi điện đến công ty xin phép nghỉ, liên tục nằm ở trên giường. Cô vốn
muốn tìm vài viên thuốc cảm uống lại phát hiện mình quên mua, đành phải
tiếp tục nằm xuống. Một khi cô cảm thấy choáng váng sẽ không muốn làm
gì cả, trong một năm, số lần cô bị bệnh không nhiều, mỗi lần cô chỉ quấn
mình ở trong chăn, không phân biệt được trời sáng hay tối

Chu Gia Trạch cầm lấy di động đi về phía nhà trọ của cô, không bao lâu

đã đứng ở trước cửa. Anh quên mang theo chìa khóa, chỉ đành gõ cửa

Mày của Nhâm Niệm nhíu lại, khi cô cảm thấy không thoải mái, bộ dáng

giả vờ bình tĩnh không sao, quá trình xuống giường tới mở cửa đã cố gắng
nguyền rủa người không để cho cô được yên tĩnh nghỉ ngơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.