Trong lòng Nhâm Niệm rất tốt, cũng không tính toán với anh, tay ôm lấy
cổ anh, không ngừng vẽ vòng tròn trong ngực, mỗi một tầng lầu bọn họ lên,
ngọn đèn phát sáng hơn một chút, đèn đường mờ tối nhưng cũng không
chói mắt. Cô tựa đầu vào vai của anh:
“Điều này nói lên anh đang bất mãn với em sao?”
“Chỉ là bất mãn thôi sao? Em không phát hiện trong lòng anh đang dâng
trào ngọn sóng bất mãn mãnh liệt sao?”
“Anh còn nói nữa em sẽ cắn anh”
Cô đặt miệng ở trên vai của anh, ý bảo cô sẽ làm như vậy thật
Chu Gia Trạch im lặng nở nụ cười: “Hóa ra anh đã nuôi một… Ưm…
Ưm…”
Anh cười mà không nói làm cho cô thở gấp, lấy tay bịt mũi của anh. Chu
Gia Trạch nghẹn một hồi, nhịn không được phải dùng miệng hô hấp.
“Ai, ai, ai… Mưu sát anh, em cũng chỉ có thể cô độc suốt quãng đời còn
lại thôi”
Cô buông tay mình ra: “Cóc ba chân tìm không được nhưng đàn ông hai
chân thì ngoài đường có đầy”
“Nhưng sẽ không có người nào làm em yêu sâu sắc bằng anh”
Thanh âm tự tin như vậy phát ra từ miệng anh không làm cô cảm thấy
phản cảm, thậm chí vì phần tự tin kia mà tim cô đập rộn lên, cô càng ôm
anh chặt hơn, cười không nói chuyện
Đúng vậy, em phải đi nơi nào tìm được người khiến em yêu sâu sắc như
anh