người. Cô chú ý khi anh nói chuyện phiếm với người khác, ánh mắt lúc nào
cũng mang theo ý cười, ý cười không sâu nhưng mang lại cảm giác thoải
mái như vậy, giống như tuyết dưới chân cũng không lạnh giá như thế
Cô ở trên lưng anh, cảm thấy thật là ấm áp, bước chân của anh vững vàng
như vậy tựa hồ có thể đưa cô đi rất xa. Lòng của cô ấm áp nhưng đầu óc lại
mờ mịt
“Anh có bạn gái chưa?” Cô hỏi anh
Cô không biết anh ta có trả lời hay không, hay là anh trả lời mà cô không
nghe thấy, có lẽ anh vẫn luôn im lặng nên cô tự chủ trương: “Em làm bạn
gái của anh được không?”
Nếu như không phải ở trong tình huống như thế này, e rằng cô mãi mãi
không thể nói ra những lời mặt dày mày dạn như vậy nhưng cô vẫn không
có nghe anh trả lời, ý thức càng lúc càng mơ hồ
Lúc cô tỉnh lại thì đã ở bệnh viện, ngồi ở bên cạnh là cha mẹ cô, khi đó
quan hệ của bọn còn tốt lắm, ở trong phòng bệnh giáo huấn cô một trận thật
lâu, thật lâu. Bọn họ nói lá gan cô thật lớn, một mình dám đi xa như vậy…
Nói xong mẹ cô lại khóc, bà rất lo lắng cho cô
Lòng của Nhâm Niệm càng xót xa, cô nhìn thấy một tờ giấy nhỏ, còn
chưa đợi cô kịp lấy thì bố cô đã giấu đi, cô chỉ nhìn thấy trên giấy viết anh
muốn đi tham quan một danh lam thắng cảnh nào đấy… Cô không biết anh
có ý gì, bởi vì cô còn chưa kịp hỏi thăm tất cả về anh thì đã bị bố mẹ cô
mang về
Một năm đó, cô 16 tuổi, cô không còn gặp lại người con trai – cô muốn
làm bạn gái anh ấy nữa, anh tuấn như vậy giống như ánh mặt trời, tựa hồ
như ánh sáng cư ngụ ở trong lòng của cô