Buổi chiều lại nổi cơn mưa rầm rầm rung động ở ngưỡng cửa sổ cầu
thang, gió len vào thổi tung mái tóc của cô, cái bóng của cô gầy yếu không
chịu nổi:
“Mẹ nuôi, mẹ có cách nào liên lạc với Thẩm Tâm Dịch không?”
Hơn nửa ngày, Nghê Vân cũng không nói được nên lời, không biết lời
này của Nhâm Niệm rốt cuộc có ý gì. Nhâm Niệm đem nguyên câu chuyện
hôm nay kể lại cho bà biết, nhất là khi hôn mê anh vẫn gọi tên: Thẩm Tâm
Dịch
Nhâm Niệm cũng không rõ vì sao cô lại làm như vậy, cô không phải là
người vĩ đại nhưng khi nghe Chu Gia Trạch gọi tên Thẩm Tâm Dịch, đột
nhiên lòng của cô lạnh lẽo. Nếu như hạnh phúc của anh là Thẩm Tâm Dịch
thì sự tồn tại của Nhâm Niệm cô chỉ là một chuyện cười mà thôi, vậy thì cô
sẽ cố gắng tác thành cho anh, ít nhất thì cũng có một người được hạnh phúc
“Đứa con trai ngốc của mẹ”
Bây giờ bà không muốn trách mắng Chu Gia Trạch cái gì, chỉ cần con trai
được bình an, bọn họ làm cha làm mẹ thỏa hiệp được thì cứ thỏa hiệp đi,
không muốn so đo thêm nhiều nữa
Nhâm Niệm nhìn vẻ mặt của Nghê Vân, cô biết bà đã nhượng bộ rồi, sẽ
chủ động liên lạc với Thẩm Tâm Dịch, bởi vì bọn họ đều sợ Chu Gia Trạch
không biết được tin tức của Thẩm Tâm Dịch sẽ tiếp tục thương tổn chính
mình
Nhâm Niệm chợt cảm thấy buồn cười, xem đi, vẫn là Chu Gia Trạch
thông minh nhất, ước nguyện sẽ được đền bù, mọi chuyện đều phát triển
theo tính toán của anh ta
Cô quay đầu lại nhìn sắc trời xám trắng ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn
mưa lất phất, bỗng nhiên cô muốn hỏi ông trời, liệu có thể đền bù cho ước