sung một câu, "Nếu em không đồng ý, về sau mỗi lần anh thi đấu em đều sẽ
làm bác sĩ cho anh."
Từ Kính Dư tựa hồ đã dự đoán được lựa chọn của cô, không phải thực
ngoài ý muốn, nhưng anh vẫn hỏi: "Vì cái gì, đi theo bên ngoài anh không
tốt sao?"
Ứng Hoan giảo hoạt cười: "Mỗi ngày dính ở bên nhau không còn cảm
giác mới mẻ, vẫn là ngẫu nhiên giữ khoảng cách là tốt nhất."
Từ Kính Dư biết cô nói giỡn, cũng biết cô luôn luôn có kế hoạch của
chính mình, sẽ không dễ dàng đánh vỡ, giống như trước đây không chịu đi
Mỹ cùng anh. Cô không thích quá ỷ lại anh, có đôi khi ngẫm lại cũng
không tính là chuyện xấu, hơn nữa cô đi nước Đức ba năm anh cũng đều
buông tay, hiện tại người đã trở lại, cho dù cô không làm bác sĩ tư nhân của
anh, chỉ cần anh không ngoài ra đặc huấn, cơ bản đều có thể ngốc cùng
nhau.
Anh suy nghĩ thật lâu, cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉ là, anh vẫn muốn tranh thủ một chút ——
Anh không chút để ý mà nói: "Thật không tới sao? Cầu em thì em có
tới hay không?"
Ứng Hoan: "......"
Cô nói nhỏ: "Nào có người cầu như vậy."
Từ Kính Dư cúi người, nhướng mày: "Kia muốn thế nào? Anh quỳ
xuống trước mặt em?"
Ứng Hoan mắt trợn trắng, hừ một tiếng: "Cầu hôn cũng chưa quỳ."