"Chuyện này nói không chừng."
"Hôm nào tới so một lần."
"Được thôi."
Hai người con trai cứ thế mà hẹn một trận chiến.
Ứng Hoan ngước mắt nhìn bọn họ, đáy lòng cảm thấy Từ Kính Dư sẽ
không thua. Di động trong túi vang lên, cô lấy ra xem, là Chung Vi Vi gọi
tới, vừa mở máy, Chung Vi Vi hỏi: "Cậu đi dạy xong rồi? Lâm Tư Vũ đi du
lịch cùng ba mẹ chưa muốn về, ở lại nhà gì nhỏ của cô ấy một thời gian. Cô
ấy muốn chúng ta ra ngoài chơi, cậu không xem tin tức trong nhóm sao?"
"Tớ không chú ý, cậu chờ một chút." Ứng Hoan che di động lại, nhìn
về phía ghế lái, nhỏ giọng hỏi: "Chu tổng, tôi có thể dẫn bạn học đến câu
lạc bộ xem một lát không?"
Đêm nay cô muốn xem thi đấu, Chung Vi Vi cùng Lâm Tư Vũ bên kia
cũng không cự tuyệt được, hơn nữa Chung Vi Vi vẫn luôn muốn xem Ứng
Trì thi đấu.
Chu Bách Hạo cười cười: "Có thể, cô dẫn bọn họ tới."
Ứng Hoan lấy tay ra, cùng Chung Vi Vi nói một chút, Chung Vi Vi rất
vui vẻ, lập tức nói cho Lâm Tư Vũ, hai người sẽ tới ngay.
Chấm dứt cuộc gọi, Ứng Hoan lại nhìn về ghế lái, ôn nhu nhỏ nhẹ mà
nói: "Cảm ơn Chu tổng, nếu có yêu cầu gì cứ nói, tôi có thể hỗ trợ chữa
bệnh và chăm sóc."
Chu Bách Hạo vừa định nói không cần, Từ Kính Dư đã cười một
tiếng: "Được a, bác sĩ nhỏ."
Ứng Hoan: "..."