Ứng Hoan cùng Ứng Trì ngồi ở hàng cuối cùng của tàu điện ngầm về
nhà, cô đem viên kẹo bạc hà đưa cho Ứng Trì, "Ăn Không?"
Ứng Trì cũng giống cô, đều không thích bạc hà.
"Không ăn."
"Được."
Ứng Hoan nhét kẹo vào túi nhỏ bên cạnh balo, kéo khóa lên.
Ứng Trì cúi đầu, có chút mất mát, cậu thi đấu thua, danh sách dự thi
có hạn, không thể tham gia thi đấu vào tháng sau. Ứng Hoan biết tâm tình
của cậu, sờ sờ đầu cậu, "Không có việc gì, còn có lần sau, em còn. trẻ."
"Vâng, em biết." Ứng Trì nhớ tới cái gì, bỗng nhiên lên tinh thần: "Từ
Kính Dư còn bị thua, em sợ cái gì?"
"..."
Loại tật xấu tìm tự tin trên người người khác này từ đâu mà tới?
Hơn nữa, Từ Kính Dư cùng em không phải cùng một cấp bậc, người ta
KO em không phải là nói chơi!
Ứng Hoan không đành lòng đả kích cậu tự tìm tích cực, cười cười
không nói lời nào.
Ứng Trì cũng mặc kệ, cậu mừng rỡ tự chính mình tìm tự tin: "Nghe
huấn luyện viên Ngô nói đây là lần đầu tiên Từ Kính Dư thi đối kháng
trong câu lạc bộ bị thu. Chị nghĩ xem, trước đó tất cả mọi người đều gọi
anh ta là Kính Vương, hiện tại vương giả cũng thua, phỏng chừng anh ta
mới muốn khóc."