Không biết người nọ đang suy nghĩ gì, rất chuyên chú, cũng rất trầm
mặc, nhìn lâu thậm chí có thể nhìn ra cảm giác cô đơn.
Ứng Hoan vô tình quấy rầy anh, xoay người muốn đi, bỗng nhiên anh
quay lại nhìn cô, tay cũng buông xuống, bốn mắt nhìn nhau vài giây, anh
cười hỏi: "Bác sĩ nhỏ, ăn kẹo không?"
Ứng Hoan nhìn chăm chú, thấy rõ hình dáng anh, sau đó thấy anh từ
trên bàn lấy ra viên kẹo bạc hà, cô vừa muốn nói mình không thích hương
vị bạc hà thì anh đã ném đến, viên kẹo cứ thế bay đến trên đầu cô.
Cô không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp ném kẹo cho mình, phản ứng chậm
nửa nhịp, đến khi duỗi tay, kẹo bạc hà đã rơi xuống ngay trước mặt, cô
không tiếp được.
Từ Kính Dư cười: "Cái này cũng không bắt được?"
Ứng Hoan: "... Tôi lại không kêu anh ném."
Anh lại vứt một viên, dường như cố ý.
Kẹo bạc hà ở giữa không trung bay theo một quỹ đạo đẹp mắt, anh
ném rất chuẩn, vừa vặn rơi xuống trước mặt cô, cô duỗi tay ra liền rơi vào
chính giữa bàn tay.
Ứng Hoan nhìn viên kẹo, có loại cảm giác cổ quái ngày càng lan rộng
khắp tâm trí, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Kính Dư lại lột một viên bỏ vào miệng, cô nghe thấy tiếng kẹo
cứng và hàm răng va vào nhau vang lên rôm rốp.
Răng thật tốt, cô nghĩ.
Ứng Hoan theo bản năng liếm niềng răng của mình, bóp nhẹ viên kẹo
bạc hà, nói: "Tôi đi về, anh tiếp tục thương cảm."