Ngô Khởi nhíu mày: "Từ Kính Dư, cậu làm gì?"
Từ Kính Dư cười cười: "Không phải cậu ta nói vẫn có thể đánh sao?
Cho cậu ta đánh thử xem như thế nào, đừng đánh ra quyền mềm như bông,
một chút sức cũng không có."
Trong lúc thi đấu Quyền Anh, nếu sức không đủ, cho dù đánh trúng
điểm yếu của đối phương cũng không thể hạ KO được, cho nên sức lượng
của quyền thủ là vô cùng quan trọng, hơn nữa một trận đấu có đến năm
hiệp, cậu ta có thể kiên trì đến khi kết thúc hay không cũng là một vấn đề.
Trần Sâm Nhiên lại tức giận, giơ tay chỉ thẳng Ứng Trì: "Tôi không
đánh chẳng lẽ để cậu ta thi? Cậu ta còn không đánh lại tôi, một đứa yếu gà
thôi, làm gì có tư cách dự thi!"
"Mẹ nó cậu mới yếu gà!"
Ứng trì tức giận chết khiếp, Ứng Hoan nhìn về phía Tràn Sâm Nhiên
nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, Ứng Trì trước kia quả thật không đánh được cậu,
nhưng bây giờ cậu bị thương thế này, cậu xác định có thể đánh được sao?"
Ngô Khởi nhíu mày, nhìn về phía cậu ta: "Nói thật đi, rốt cuộc cậu bị
thương thế nào?"
Kỳ thật Trần Sâm Nhiên cũng được anh ta tìm ra ở câu lạc bộ thi đấu
ngầm, nhưng không giống Ứng Trì, cậu ta thật sự nổi loạn, sau khi nhập đội
đã thu liễm không ít, nhưng ai biết trước đây cậu ta có chọc phải người nào
hay không, những người đó chuyên môn chờ trước khi cậu ta thi đấu đến
gây phiền toái.
Loại chuyện này, Ngô Khởi gặp không ít.
Trần Sâm Nhiên cứng họng, cúi đầu không nói.