Hoan mà nói, Từ Kính Dư hiển nhiên càng hợp với thẩm mỹ của cô.
Cô cười cười, sờ sờ đầu cậu giống như vuốt lông chó con, có chút
lương tâm nói:: "Ừ, em so với anh ta đẹp hơn."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tivi truyền đến âm thanh kích động: "Oa!
Kính Vương KO!"
Quyền anh hạng nhất cạnh tranh vô cùng kích thích, người xem cảm
xúc cùng lực chú ý rất dễ bị kéo theo, Ứng Hoan chính là xem đến chuyên
chú, ánh mắt nhìn vào chàng trai dành được chiến thắng đang làm động tác
ra quyền trong khán phòng, anh kéo khóe miệng, cười một chút.
Giây tiếp theo, liền nghe thấy thanh âm Ứng Trì quăng điều khiển từ
xa: "Đệt!"
Quay đầu xem cậu: "....Em làm gì?"
Đây là nhớ tới cảnh tượng chính mình bị KO?
Ứng Trì đứng lên, tiến đến tắt tivi, quay đầu lại nhìn về phía Ứng
Hoan, có chút buồn bực mà nói: "Không có gì đẹp, chị đi ôn tập đi, em đi
chạy bộ một lát."
Thiếu niên tràn đây tinh lực, cũng không quá ham mê trò chơi, mỗi
ngày đều đi chạy bộ, lúc không đi học còn đến võ quán luyện tập.
Ứng Hoan gật đầu: "Em đi đi."
Cô nhìn màn hình tivi đã sớm tối đen, rất muốn xem xong thi đấu.
Ứng Trì về phòng thay đồ, một bộ đồ thể thao màu lam, vừa hoạt động
vừa đi ra khỏi phòng, Ứng Hoan đi đổ chén nước, Ứng Trì hướng cô vung
tay lên: "Chị, em đi ra ngoài, trở về sẽ mang cho chị đường sơn tra."