[ Chúc mừng Kính Vương, Kính Vương ra tay, huy chương vàng tới
tay. ]
Từ Kính Dư: "..."
Khóe miệng Từ Kính Dư hơi giật giật, nhét điện thoại vào túi quần.
Sau khi lên xe, anh điều chỉnh cho lưng ghế hạ thấp hơn, cả người thả
lỏng, đầu ngửa ra sau, đường cong ở cổ lộ rõ, hầu kết nhô lên phá lệ gợi
cảm. Thạch Lỗi ngồi bên cạnh quay đầu nhìn anh, nhắc nhở nói: "Bác sĩ
nhỏ phát tin tức cho cậu trong nhóm."
Trong cổ họng Từ Kính Dư bật ra một tiếng: "Ừ."
Thạch Lỗi: "Cậu không trả lời lại một câu?"
"Không trả lời."
"..."
Thạch Lỗi tỏ vẻ vô cùng hiểu lòng người mà gửi lại một câu cho Ứng
Hoan: "Kính Vương quá mệt mỏi, cậu ấy ngủ rồi."
Ứng Hoan nhìn thời gian, đã sắp 1 giờ sáng, cô nói câu: "Mọi người
vất vả rồi, ngủ ngon." liền rời khỏi wechat.
.......
Trở lại khách sạn, Từ Kính Dư tắm rửa xong đi ra, cầm lấy di động
trên bàn, nhớ tới câu nói ngốc nghếch của Ứng Hoan, một chút thành ý
chúc mừng cũng không có, dựa vào cạnh bàn, bỗng nhiên cười một tiếng,
tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Ngày mùng 5 tháng 10, cả đội trở về, Ứng Trì vừa xuống xe liền đi
đến bệnh viện.