nheo nhéo kêu: "Kính Vương thật tuyệt!"
Mỗi lần Từ Kính Dư thi đấu xong, Thạch Lỗi đều phải nói một câu
như vậy.
Từ Kính Dư mặt không biểu tình liếc anh ta một cái, hừ lạnh, dựa vào
ghế, ngẩng đầu. Bác sĩ Hàn mở hòm thuốc, lại cẩn thận kiểm tra cho anh,
hỏi: "Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Từ Kính Dư nhắm hai mắt, tiếng nói hơi khàn: "Vẫn tốt."
Đầu lưỡi anh lướt qua hàm răng, có chút đau, mấy ngày nữa phải đi
kiểm tra một chút.
Ngô Khởi khá vừa lòng với thành tích lần này, cười cười đem điện
thoại trả lại cho mọi người, "Thi đấu lần này, cúng ta được 1 vàng, 2 bạc, 3
đồng, mỗi người đều có huy chương, tốt hơn năm trước một chút, mọi
người vất vả rồi."
Thạch Lỗi giành được huy chương bạc ở hạng cân 69 kg, anh ta lấy di
động chụp lại phát lên vòng bạn bè, lại đăng một tin nhắn trong nhóm.
[ Bác sĩ nhỏ, huy chương bạc, không phải thất vọng về tôi! ]
Từ Kính Dư cầm di động, vốn dĩ cũng muốn chụp một hình, nhưng
khi cầm lấy di động lại do dự.
Anh hơi cong khóe miệng, từ từ đi, xem cô ấy có chủ động hỏi anh
không.
Xử lý tốt vết thương, Từ Kính Dư đi thay quần áo, lúc tập hợp ngoài
sân thể dục, Ứng Hoan chúc mừng từng người đạt huy chương trong nhóm
chat.
Cuối cùng, gửi cho Từ Kính Dư một tin nhắn.