Từ Kính Dư cầm khăn lông lau mồ hôi, xoay người liền nhìn thấy cô
gái nhỏ đang đứng ở cửa, anh cười một chút: "Đứng ở đấy nghĩ cái gì?"
Ứng Hoan cũng không thể nói cô đang nhìn eo của anh.
Cô cúi đầu, có chút hàm hồ mà nói sang chuyện khác: "Có phải anh
đặc biệt thích màu đỏ hay không?"
Từ Kính Dư: "Màu Quốc kỳ, khó coi sao?"
Kỳ thật, làn da của anh không được coi là trắng, nhưng ngũ quan rất
đẹp, dáng người cũng tốt, mặc màu đỏ khiến cả người thêm phần khí phách
và hăng hái, mười phần khí chất.
Cô cảm thấy Từ Kính Dư thích hợp với mù đỏ.
Ứng Hoan nhìn anh, trả lời thật: "Đẹp, chỉ là có rất ít người chỉ mặc
một màu..."
Trong đầu cô chợt lóe, không phải cả quần lót của anh cũng là màu đỏ
chứ?
Nói không chừng.
Rất tao khí đấy....
Cô không nhịn được muốn cười.
Từ Kính Dư vừa thấy sắc mặt cô liền biết cô nghĩ cái gì, thần sắc tự
nhiên nói: "Bên trong không phải màu đỏ, màu đen."
Ứng Hoan: "...."
Từ Kính Dư dựa người vào dụng cụ luyện tập, cả người lười biếng liếc
cô, lại muốn trêu chọc cô một chút.