không có mắt, mọi người đụng vào nhau không phải rất bình thường sao?
Chuyện này cũng có thể tức giận? Cậu bực bội gãi gãi đầu, "Được được
được, tôi sai..."
Trần Sâm Nhiên lúc này giống như tiểu quái thú xù lông, cánh tay bị
Ứng Trì đụng vào ẩn ẩn đau, cả người tràn ngập phẫn nộ, không đợi Ứng
Trì nói xong, vung nắm tay lên.
Ứng Trì không nghĩ tới cậu ta sẽ động thủ đánh người, không phản
ứng kịp, trên mặt tê rần, phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng tung đòn đáp
trả.
Hai người mười chín tuổi, đều là thiếu niên dễ xúc động, Ứng Trì vẫn
còn nhớ lời Ứng Hoan dặn nên ra tay không toàn lực, nháy mắt đã bị Trần
Sâm Nhiên đè trên mặt đất.
Khuôn mặt Trần Sâm Nhiên vặn vẹo: "Cậu có chị gái nguyện mỗi
ngày dỗ dành cậu, cậu liền nghĩ mình thật sự là tiểu tổ tông sao? Mọi người
đều phải nhường nhịn cậu?"
Chỉ có một giây mà hai người đã đánh nhau rồi.
Thạch Lỗi ở bên cạnh phản ứng lại, vô đem răng giả đang cầm trên tay
ném ra, lớn tiếng kêu: "TMD! Các cậu làm cái gì thế!"
Dương Cảnh Thảnh: "TMD!"
Trần Sâm Nhiên đấm một cái mắng một câu:
"Nói cho cậu biết, tôi sẽ không nhịn cậu."
"Cậu cùng người chị đeo niềng răng của cậu giống nhau, đều làm tôi
chán ghét!"