mặt bọn họ, "Chỉ có các cậu, Khương Manh không theo sao?"
Khán đài quá ồn, Chung Vi Vi sợ cô không nghe rõ, tiến đến bên tai cô
nói t: "Cô ấy không ở ký túc xá, bọn tớ trộm tới."
Ứng Hoan cười: "Vậy các cậu xem thi đấu đi."
"Chờ chút." Lâm Từ Vũ nắm lấy tay cô, "Vừa rồi nghe nói ông chủ
của các cậu muốn thi đấu hữu nghị với Kính Vương, có thật hay không?"
Ứng Hoan gật đầu: "Thật."
Cô cũng có chút kỳ quái, sao Chu tổng bỗng nhiên luẩn quẩn trong
lòng, muốn thi đấu hữu nghị với Từ Kính Dư?
Hơn nữa, còn mang nhiều người đến tiếp ứng như vậy, cô nhìn qua
nhóm người đó, họ còn mang theo khẩu hiệu tiếp ứng "Chu Bách Hạo, anh
là tuyệt nhất," Không biết vì sao cô có chút buồn cười, cảm thấy đám người
đó không giống đến cổ vũ mà đến xem náo nhiệt.
Nhưng mà, chuẩn bị đến lượt thi đấu của Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên,
Chu Bách Hạo còn chưa đên.
Ứng Hoan đi đến bên cạnh Ứng Trì, thiếu niên khoác chiến bào màu
lam, quần đùi quyền anh đến đầu gối, lộ ra cẳng chân thon dài, thoạt nhìn
trắng nõn mạnh mẽ. Cậu nhảy tại chỗ, thỉnh thoảng đánh vài cái vào không
khí, bảo trì linh hoạt của cơ thể, thấy Ứng Hoan, có chút khẩn trương hỏi:
"Chị, nếu em không thắng được, chị sẽ thất vọng sao?"
Ứng Hoan cong cong khóe miệng: "Đương nhiên sẽ không." Cô sờ sờ
đầu Ứng Trì, "Chị vĩnh viễn sẽ không thất vọng về em."
Ứng Trì nhếch miệng cười: "Vâng."