Tâm tình Từ Kính Dư vui sướng mà cười, nhanh chóng cột chắc băng
vải.
Lúc này trong phòng nghỉ chỉ có hai người họ, Ứng Hoan đi ra khỏi
phòng, quay đầu lại nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh chính là muốn bắt nạt
tôi..."
Loại lời này thực dễ khiến cho người ta suy nghĩ khác, đặc biệt là
người mang ý tưởng xấu đối với cô. Từ Kính Dư dừng một chút, cúi đầu
nhìn cô, ý vị thâm trường nói: "Tôi bắt nạt cô cái gì?"
Ứng Hoan không hề hay biết, vẫn đứng trước mặt anh, căm giận nói:
"Anh chỉ cần một phút liền có thể làm tốt, một hai phải bắt tôi tới, lăn lộn
nửa giờ, thi đấu đã bắt đầu từ lâu."
Từ Kính Dư bật cười, thái độ nhận sai đặc biệt tốt: "Được, là tôi sai."
Ứng Hoan hơi sửng sốt, quay đầu đối diện đôi mắt anh, trong lòng có
một cảm giác kỳ lạ, như thế nào lại có người như anh? Không kể hiểu lầm
hay thật sự làm sai chuyện gì, cũng càng không nói đến thắng thua.....
Anh đều vô cùng thoải mái.
Ứng Hoan chưa bao giờ thấy qua người nào như anh
Trên quyền đài, Thạch Lỗi đang thi đấu.
Cánh tay của Thạch Lỗi là ưu thế, điều kiện thân thể của anh ta thậm
chí còn tốt hơn Từ Kính Dư một chút, tốc độ cũng rất nhanh, tuy rằng
không được đẹp trai, nhưng thi đấu xuất sắc, tiếng hô dưới đài cũng rất
nhiều.
Ứng Hoan nhìn thoáng qua, nhìn đến khán đài, Chung Vi Vi và Lâm
Tư Vũ Vũ đang ở dưới đó, cô khom người đi xuống, ngồi xổm xuống trước