Ứng Hoan hơi chần chờ, tiếp nhận băng vải anh đưa qua, cắn môi:
"Tôi sợ quấn không tốt, anh không thoải mái."
Từ Kính Dư duỗi tay trái ra trước mặt cô, "Không có việc gì, thử xem
xem."
Ứng Hoan nhấp môi, đem băng vải vòng qua ngón tay cái của anh,
dựa vào trí nhớ quấn từng vòng lên tay anh, cô vừa quấn vừa hỏi: "Có quấn
chặt quá không?"
"Không đâu, quấn tiếp đi."
"Ừm..."
Ứng Hoan cúi đầu, sợi tóc buông xuống, rơi nhẹ trên tay anh, Từ Kính
Dư chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên đầu
cô, ánh mắt anh dừng ở cánh mũi thanh tú của cô, lông mi dài cong cong,
khẽ nhếch môi.
Từ Kính Dư nhìn cô cẩn thận quấn băng vải cho mình, cảm giác tâm
đều mềm mại.
Ứng Hoan hoàn toàn chăm chú trong nhiệm vụ quấn băng vải, quấn
xong vòng cuối cùng, cô dán chắc lại, đè nhẹ trên tay anh, "Sẽ khó chịu
sao?"
Cô nhìn băng vải mình đã quấn, lại nhìn tay phải của anh, cảm thấy
bản thân làm không được tốt.
Từ Kính Dư xòe tay ra, nắm lại rồi mở ra hai lần, cô quấn quả thật
không tốt, còn có chút khẩn trương, ngón tay thu lại, trực tiếp nắm tay cô
trong lòng bàn tay.
"Không sao, quấn lại lần nữa."