Mọi người đi rồi, Ứng Hoan nhìn Ứng Trì, cười nhẹ: "Không có việc
gì, dự bị liền dự bị, không mất mặt, vẫn còn giải APB và vô địch thế giới."
Ứng Trì ủ rũ không nói lời nào.
Ứng Hoan còn muốn nói cái gì, đầu bỗng nhiên bị gõ nhẹ một cái, cô
quay đầu lại, Từ Kính Dư đã cởi chiến bào đứng ở phía sau cô, cao lớn
trường tráng, mỗi khối cơ bắp giống như được vẽ lên.
Anh cúi đầu liếc cô, khóe miệng cong lên: "Xem tôi thi đấu."
Ứng Hoan sửng sốt, quay đầu nhìn về phía bên kia quyền đài, Chu
Bách Hạo không biết đã thay quần quyền anh màu đen từ khi nào, đang
hoạt động gân cốt, thân thể của anh ta cũng không kém Từ Kính Dư, thể
trọng hơi kém một chút nhưng cũng học đánh quyền từ nhỏ, nhiều năm như
vậy cũng không ném đi, dáng người rất đẹp, cơ bắp đều không thiếu.
Ứng Hoan như là sợ bị người khác nghe thấy, nhìn anh, nhỏ giọng nói:
"Anh cố lên."
"Thắng cho cô xem."
Từ Kính Dư nhìn cô, ánh mắt tự tin.
Trong lòng Ứng Hoan hơi nhảy, bỗng nhiên nghe thấy đám người phía
sau lớn tiếng kêu: "Tiểu Chu tổng cố lên, đừng bị Kính Vương KO."
"Chu Bách Hạo cố lên! Chu Bách Hạo cố lên! Chu Bách Hạo cố lên!"
"Từ Kính Dư, cậu đừng quá phận!"
"Chu Bách Hạo không phải chuyên nghiệp, cậu chú ý hạ thủ lưu tình!"
.......