Từ Kính Dư bị tay của cô sờ đến tâm ngứa, miệng lưỡi có chút khô mà
liếm môi, trầm giọng nói: "Nơi đó không bị thương, cô đừng chạm vào."
Ứng Hoan: "....A"
"Vậy, nơi nào đau?"
"Mi cốt."
Ứng Hoan nhìn thấy máu lại chảy ra, vội lấy miếng bông ngăn chặn,
nhỏ giọng nói: "Rất đau sao?"
Từ Kính Dư thích nhất cô hỏi mình có đau hay không, năng lực chịu
đau của anh rất mạnh, loại này chỉ được coi là vết thương nhỏ, không quá
nghiêm trọng, cũng không đến mức quá đau.
Nhưng anh chính là thích nghe cô mềm mại hỏi một câu như vậy.
"Đau, cô thổi cho tôi?"
"...."
Hoặc là, Từ Kính Dư bỗng nhiên mở mắt, nghiêng mặt đi, nhìn đôi
mắt đen nhánh sáng ngời của cô, cong cong khóe miệng, "Cô hôn tôi một
chút?"