Đỗ Hân Nhã cười cười: "Tài xế nói với cô, hôm đó đưa cháu đi bệnh
viện, hỏi Tiểu Dư mới biết cháu bị ngộ thương, không có việc gì đi?
"Đã không có việc gì." Ứng Hoan lắc đầu, không nghĩ tới bác sĩ Đỗ đã
biết.
........Biết Từ Kính Dư theo đuổi cô không?
"Vậy là tốt, tới bên này, cô xem niềng răng."
Ứng Hoan bỗng nhiên khẩn trương, cô nhìn Đỗ Nhã Hân, nhưng thái
độ của Đỗ Nhã Hân vẫn ôn nhu như trước, lúc kiểm tra niềng răng vẫn nói
chuyện với cô.
Kiểm tra xong, Ứng Hoan có chút xúc động, mở miệng hỏi: "Bác sĩ
Đỗ, đại khái cháu còn bao lâu mới có thể bỏ niềng răng?"
Đỗ Nhã Hân nhìn cô, cười nói: "Chỉ còn mấy tháng, cháu muốn bỏ
niềng răng sao?"
Trước kia bà nói hiệu quả điều chỉnh của niềng răng không tốt như bà
nghĩ, khả năng không thể bỏ nhanh như vậy, cô gái nhỏ còn chút uể oải,
nhưng sau này không nhắc đến nữa. Dù sao cũng vẫn là cô gái nhỏ, ai
không thích xinh đẹp?
Ứng Hoan cúi đầu, hàm hồ nói: "Cháu chỉ hỏi một chút."
Đỗ Nhã Hân cười đến ôn hòa: "Có phải có người theo đuổi cháu
không?"
Ứng Hoan càng khẩn trương, cô ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhã Hân, trong
lòng nhảy dựng nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh: "Không phải...
Không ai theo đuổi cháu."