theo đuổi được, anh cũng không dám làm càn, vội vàng buông lỏng tay.
Chân Ứng Hoan vừa đứng vững trên mặt đất, thẹn quá thành giận mà
đẩy anh một cái, xoay người chạy đi.
Bước chân vội vàng, tâm tư đều bị nhiễu loạn.
Cô hoàn toàn không phải đối thủ của Từ Kính Dư, về mặt tình cảm
anh đều trực tiếp lớn mật, da mặt dày như tường thành. Cô không chút nghi
ngờ, Từ Kính Dư là người có thể làm trò trước mặt mọi người mà lớn tiếng
nói "Tôi yêu em."
Anh thật sự có thể làm được chuyện này.
Từ Kính Dư nhìn cô chạy nhanh như thỏ, có chút ảo não, chân bước
nhanh mấy bước đuổi theo cô, đầu bên kia điện thoại, Đỗ Nhã Hân có chút
lo lắng, "Sao lại thế này? Sao điện thoại không có tiếng? Có chuyện gì
sao?"
"Không xảy ra chuyện gì, chỉ là...."
Anh vừa mở miệng, Ứng Hoan liền dừng lại quay đầu nhìn anh.
Ứng Hoan sợ anh lại nói bậy bạ.
Từ Kính Dư thấy cô dừng lại, nhẹ nhàng thở ra, đi đến trước mặt cô,
cười khẽ: "Chọc người tức giận, con phải dỗ cô ấy trước. Mẹ, con cúp đây."
Dỗ cô?
Ứng Hoan sửng sốt, tim đập càng nhanh, cô trừng mắt nhìn anh, cảm
thấy bản thân bị anh chọc điên, không nói được lời nào.
Từ Kính Dư bỏ điện thoại vào túi quần, khóe miệng khẽ nhếch, tiếng
nói rất thấp: "Tức giận?"