Ứng Hoan mang theo không ít đồ ở nhà đến, đều là Lục Mĩ làm cho,
cô muốn đi gặp Ứng Trì.
Hơn nữa..
Vào phòng anh, thì chỉ có hai người ở chung một phòng.
Cô không dám đi.
Từ Kính Dư cũng không ép cô, cúi đầu cười ra dấu OK, lấy chìa khóa
phòng.
Ứng Hoan xoay người rời đi trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý xấu,
không đợi ý niệm này xuất hiện lần nữa, cô đã xoay người trở lại, Từ Kính
Dư vừa bước một chân vào phòng, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu
lại nhìn.
Giây tiếp theo, sau eo tê rần.
Cô chọc vô cùng chuẩn, ngón tay mềm mại chọc lên eo anh.
Ấn đường Từ Kính Dư nhảy dựng, cắn răng quay đầu lại, trực tiếp
nắm lấy tay cô, kéo người vào phòng, giơ tay lên cao đè tay cô trên tường,
đến đèn cũng chưa kịp bật. Trong bóng tối, Từ Kính Dư nhìn cô từ trên cao,
có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã nói em không được chọc loạn eo
tôi, cố ý trêu tôi có phải không? Hửm?"
Ứng Hoan thử giãy giụa một chút, không động đậy được, người giống
như bị đóng đinh trên tường.
Một lần nữa, cô lại được cảm nhận sức lực của Từ Kính Dư mạnh như
thế nào, tâm nhảy loạn, hoàn toàn không nghĩ tới động tác của anh lại
nhanh như vậy, cô muốn trốn cũng không có cơ hội.