Hôn anh ấy một chút.
Hôn anh ấy đi, Ứng Hoan.
….
Ứng Hoan bị chính ý nghĩ trong đầu mình dọa sợ, tim cô đập nhanh
hơn, đôi mắt ngốc lăng nhìn chằm chằm anh, anh mặc chiến bào màu đỏ, là
màu sắc thích hợp nhất với anh, cho dù thi đấu thua, khí chất trên người
vẫn luôn không giảm.
Tóc anh rất ngắn, mũi cao thẳng, khóe mắt hơi xếch, ngũ quan vô
cùng đẹp, trên mi cốt dán một cái băng cá nhân, đôi mắt nhìn về nơi xa,
thần sắc có chút lãnh đạm.
Ứng Hoan nhìn anh, trong đầu lại vang lên âm thanh kia: Hôn anh ấy.
Đáy lòng xuất hiện cảm xúc khiến cô bối rối, làm cô ngẫu nhiên giống
như mắc bệnh tâm thần, càng ngày càng chứng tỏ__
Cô thích Từ Kính Dư.
Thích đến muốn ôm anh một chút.
Thích đến muốn hôn anh một chút.
Ứng Hoan đột nhìn sáng tỏ tình cảm của mình, như người mất hồn
ngơ ngác đứng một chỗ.
Từ Kính Dư bị thua, kỳ thật trong lòng rất khó chịu, có chút thất thần,
chạm phải ánh mắt của Trần Sâm Nhiên đang ngồi xổm cách đó không xa,
hơi híp mắt, bực bội càng tăng. Anh cúi đầu nhìn Ứng Hoan, phát hiện cô
gái nhỏ đang cắn môi, một bộ dáng thất hồn lạc phách, kéo kéo khóe
miệng: “Tôi không có việc gì, không cần tìm mọi cách dỗ tôi.”