Từ Kính Dư sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói: "Không có khả năng,
cậu nên chết tâm đi."
Ứng Hoan lặng lẽ liếc anh một cái.
Từ Kính Dư cũng liếc nhìn cô, ngữ khí hòa hoãn một chút, nhàn nhạt
nói: "Không bằng cậu hỏi chị cậu, cô ấy có nguyện ý chia tay với tôi
không?"
Ứng Hoan: "!!!"
Sao lại ném cái nồi này cho cô!
Ứng Trì: "...."
Cậu bỗng nhiên không nói ra lời, mắc kẹt vài giây, lại phấn chấn lên:
"Chị ấy nhất thời mù mắt! Anh đừng đắc ý! Anh chờ! Bây giờ tôi sẽ đến
câu lạc bộ! Nếu là người thì anh mau tới đây! Không tới không phải đàn
ông!"
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Ngoài cửa thư viện, Nhan Tịch đứng dưới gốc cây đại thu, nhìn thiếu
niên đang không ngừng dậm chân la hét cách đấy không xa, có chút ngu
người. Tính cách của Ứng Trì là như vậy sao? Ngốc nghếch như vậy?
Thích chị gái như vậy sao? Giống như, giống như không phải như cô đã
nghĩ...
Cô vốn dĩ cho rằng Ứng Trì quá thẳng nam, hiện tại nhìn thấy, hình
như còn hơi ấu trĩ.
Nhưng mà, rất đáng yêu.
Ít nhất, thật sự rất đẹp.