như hai cánh quạt nhỏ.
Mắt Từ Kính Dư có chút hồng, lòng bàn tay anh bóp eo cô, nhìn chằm
chằm cô gái trong lòng ngực, muốn bắt nạt cô nhưng lại luyến tiếc.
Nửa ngày, bàn tay ấm áp có phần thô ráp của anh cuối cùng cũng rút
ra, sau đó giúp cô kéo áo xuống.
Lại kéo người vào trong lòng ngực.
Ứng Hoan có chút ngốc: Không chạm vào sao?
Anh nói, giọng nói có chút nghẹn, lại như mang theo ý cười: "Muốn
anh chạm vào sao?"
Không phải không cho đụng tới à?
Ứng Hoan đỏ mặt, chủ yếu là làn da của cô quá trắng, thoáng thẹn
thùng thôi cũng có thể thấy khuôn mặt ửng hồng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Kính Dư sờ má cô, khóe miệng nâng lên, nhìn cô chăm chú.
Ứng Hoan chớp chớp mắt, cúi đầu dùng sức cắn lên tay anh tạo thành
một dấu răng. Từ Kính Dư không thấy đau, giống như hơi ngứa, anh cười
nhẹ, bị cô cắn một cái vừa đúng lúc có thể giúp anh tỉnh táo lại.
Ứng Hoan nhả tay anh ra, Từ Kính Dư chà xát đầu ngón tay, anh kéo
cô ra xoay người trở về, từ trong ba lô lấy ra một cái kẹo bạc hà màu đen,
xé vỏ nhét vào trong miệng, hương vị lạnh lẽo của bạc hà lan tràn ở trong
miệng.
Không đủ lạnh.