"Này, hai người làm gì mà còn chưa lên, mọi người đều...."
Ứng Trì đi được một đoạn lại quay lại, đứng ở chỗ ngoặt, thấy Từ
Kính Dư ôm Ứng Hoan, thanh âm dừng lại, cậu gãi gãi đầu có chút ngượng
ngùng, lại nhịn không được mắng: "Từ Kính Dư anh chú ý một chút! Đây
là nơi công cộng đấy!"
Từ Kính Dư nhìn lên, bàn tay đặt trên eo Ứng Hoan nắm thật chặt, cúi
đầu nói: "Tối nay lại nói?"
Ứng Hoan gật đầu: "Vâng."
Ứng Trì thấy bọn họ đi lên, xoay người đi tiếp, trước khi đi còn trợn
trắng mắt một cái.
Phòng ăn rất lớn, ba hàng ghế dài vây quanh một bàn ăn.
Bởi vì đều là người trong câu lạc bộ nên Từ Kính Dư cũng hiểu biết ít
nhiều khẩu vị và sức ăn của mọi người, đơn giản chính là muốn ăn thịt, cho
nên lúc đặt phòng anh đã đặt luôn đồ ăn, bây giờ đi đến đã có đồ ăn được
mang lên.
Ứng Hoan ngồi xuống cạnh Lục Mỹ, Từ Kính Dư liền ngồi xuống bên
cạnh cô.
"Đợi chút cơm nước xong muốn đi chỗ nào?"
"Mới bắt đầu ăn đã nghĩ đến tăng hai?"
"Có sắp xếp gì không? Kính Vương trả lời một chút."
Từ Kính Dư nhìn thoáng qua Thạch Lỗi, "Có, chỗ cũ đi."
Ngô Khởi cùng mấy huấn luyện viên ngồi ở một bàn khác, nghe vậy
lắc đầu, huấn luyện viên Lưu nói: "Đám nhóc này, thi đấu còn chưa kết