Ứng Trì đi theo Từ Kính Dư vào phòng, Từ Kính Dư dựa vào sô pha,
xem Ứng Hoan nhét đủ loại tài liệu vào ngực Ứng Trì, nhìn thấy còn mấy
quyển cô để riêng, Từ Kính Dư cúi người nhặt sách lên nhìn bìa.
Lại xem một quyển.
Tất cả đều là tiếng Đức.
Anh nhấp môi, ngước mắt nhìn về phía Ứng Hoan.
Ứng Trì ôm một đống tài liệu, khuôn mặt lộ rõ vẻ cuộc sống không
còn gì luyến tiếc, Ứng Hoan sờ sờ đầu của cậu, cười tủm tỉm dỗ: "Hôm nay
còn sớm, em tắm rửa xong chắc cũng không làm gì, bắt đầu đọc sách đi."
Ứng Trì giãy giụa: "Ngày mai em bắt đầu xem."
Ứng Hoan: "Đêm nay bắt đầu."
Ứng Trì: "......"
Cậu bị Ứng Hoan đẩy đến cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu
nhìn Từ Kính Dư: "Anh như thế nào không đi?"
Từ Kính Dư đặt sách xuống, che đậy cảm xúc dưới đáy mắt, nhàn nhạt
cười: "Tôi ở cùng bạn gái ở chung một chỗ, có vấn đề?"
Ứng Trì cúi đầu nhìn Ứng Hoan.
Ứng Hoan quay đầu nhìn Từ Kính Dư, thử nói: "Bằng không anh cũng
về sớm một chút?"
Từ Kính Dư mặt không biểu cảm nhìn cô, nhếch lên chân bắt chéo,
sau này dựa, nói rõ không chịu đi.
Ứng Trì nhíu nhíu mi, nói: "Em đi về trước, đợi chút lại qua đây."