KHÔNG THỊT KHÔNG VUI - Trang 1009

Tôi lắc đầu: "Anh cho rằng tôi sẽ tránh ra sao?"

Anh ta nhìn chăm chú: "Sẽ không."

"Vậy sao còn muốn hỏi?"

"Đôi lúc người ta... cũng sẽ lừa gạt chính mình."

"Phương pháp duy nhất khiến tôi nghe lời chính là giết tôi, ra tay đi."

Bàn tay tôi, cằm tôi, bụng của tôi, lòng tôi đều đau nhức.

Tôi hi vọng có thể kết thúc tất cả ở đây.

Ít nhất, trong lòng tôi còn có Lưu Phái.

Hơi thở lạnh như băng tỏa ra từ họng súng để trên huyệt thái dương của

tôi, chỉ cần một động tác, tôi lập tức không còn là Hà Bất Hoan nữa.

Tôi chờ đợi thời khắc này.

Nhưng phải đợi khá lâu.

Sự tối tăm dự liệu chậm chạp chưa tới.

Sự tò mò tấn công tôi, tôi không tự chủ được mở mắt, cũng trực tiếp đối

mặt với tròng mắt Hà Truân.

Nơi đó, lóe lên ánh sáng u tối không tên, thứ mà tôi chưa từng gặp qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.