KHÔNG THỊT KHÔNG VUI - Trang 88

"Con đều sẽ giúp cả hai." Tôi trả lời thật lòng mình.

Dì Bích và Lý Bồi Cổ, đều là người mà tôi yêu quý nhất trên đời này, tôi

không thể để họ bị bất kì tổn thương nào.

"Sợ nhất, chính là đến lúc đó dù cho ai con cũng không giúp được."

Tròng mắt dì Bích rủ xuống, cái trán xinh đẹp như phản chiếu một tia sang,
lại có một chút tối.

Trong lòng tôi có hai vấn đề.

Thứ nhất, tại sao dì Bích lại đặc ra giả thuyết này.

Thứ hai, tại sao đến lúc đó tôi sẽ không giúp được cho ai cả.

Nhưng tôi đã không kịp đạt câu hỏi, bởi vì tiếp sau đó, lực chú ý của tôi

đã bị hấp dẫn bởi người khách ngồi ở bàn phía sâu lưng dì Bích.

Đó là một người đàn ông, mặc đồ tay, đeo mắt kính, đang ôm chiếc cặp

công sở, diện mạo bình thường, cũng giống như những nhân viên văn
phòng bình thường trên thế giới.

Hắn không có một loại đặc tính hấp dẫn để thu hút sự chú ý của bất kì

người nào.

Vốn là, tôi cũng sẽ giống như những người khác, căn bản sẽ không chú

ý đến hắn.

Nhưng vài giây trước, khi hắn bỏ tay vào chiếc cặp công sở để trên bàn,

tôi giống như có bản năng của con nhím cảm nhận được sự nguy hiểm, nhất
thời cả người dựng lên đầy gai.

Đây cũng là cái năng lực mà khi tôi gặp họa được phúc mà có được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.