KHU VƯỜN GIỮA HAI KHUNG CỬA SỔ - Trang 301

Căn hộ cao cấp mà bố mẹ mua nằm ngay trung tâm, rất tiện cho việc đi

lại. Vài tuần đầu khi ở đó, Nhi có cảm giác như mình đang đi du lịch, đang
ở một phòng khách sạn nào đấy. Nó không có cảm giác như ở căn nhà Nhi
gắn bó bấy lâu. Cả tuần đầu không ngủ được, vừa vì lạ chỗ, vừa vì một
người.

Tính trong tháng đầu tiên, mỗi tuần trung bình Tú gọi Nhi ít nhất ba lần.

Tin nhắn mỗi ngày cũng nhận được từ ba đến năm tin. Các cuộc gọi đến,
Nhi không dám bắt, nhưng tin nhắn thì Nhi đọc hết.

Thật ra ngày nào Nhi cũng chờ tin nhắn.

Dần dần, vào những tháng sau, các cuộc gọi bắt đầu ít hơn và tin nhắn

cũng kém lại. Từ những tin nhắn dài dòng giờ chỉ xuống còn vài ba câu hỏi
thăm. Nhi không biết có nên mừng cho Tú vì Tú đã dần quen được với việc
không có Nhi ở cạnh, hay buồn cho mình vì Tú sẽ có thể không gửi tin nhắn
nào nữa.

Con gái thật khó hiểu.

Cánh cửa phòng bác sĩ mở ra và mẹ Nhi bước ra ngoài. Nhi chạy lại hỏi

thăm và hôm nay mẹ đã nở một nụ cười nhỏ với Nhi. Bác sĩ cũng gật đầu
hài lòng với tiến triển của ngày hôm nay. Nhi cảm thấy an tâm được phần
nào. Xong việc, Nhi đưa mẹ ra ngoài lên xe đi về, còn mình thì vội vàng
đạp xe đạp đến chỗ làm thêm.

Nhi làm ở một tiệm bánh nhỏ gần nhà thờ Lớn, chỉ vừa tìm việc được

khoảng gần hai tháng nay. Nhi không phụ trách nhiệm vụ làm bánh trong
bếp, chỉ phục vụ bên ngoài. Nhi thích được giao tiếp với nhiều người. Hà
Nội là một thành phố mới với Nhi, nên ở mỗi người đều có một câu chuyện
để nghe và học hỏi.

Trong những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, Nhi hay lấy tin nhắn của Tú ra đọc.

Từng chữ cho Nhi động lực mỗi ngày. Đọc đến thuộc từng tin nhắn, vậy mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.