KHU VƯỜN GIỮA HAI KHUNG CỬA SỔ - Trang 313

gốc cây cổ thụ, ngẩng đầu lên nhìn những chú chim bay qua lại trên mái
chùa. Bồ câu ơi, có thể mang hết muộn phiền của mẹ đi không?

Có mấy chú tiểu đang quét lá ngoài vườn. Nhìn các em ấy mà nhớ đến

Quân. Nếu còn sống, giờ này Quân cũng đã mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi
thì cũng đã là một chàng trai. Bố mẹ chắc chắn sẽ tự hào về em.

Nhưng em chỉ vẫn mãi mãi dừng lại ở tuổi lên ba. Em chưa từng được

đến trường, chưa từng được sống hết một quãng đời. Tình thương của ba
mẹ dành cho em, em còn chưa được hưởng hết. Thế mà vì sự sơ xuất của
Nhi, em phải bỏ hết tất cả mà đi, khi mọi thứ trong cuộc sống của em chỉ
mới bắt đầu.

Nhi nhìn lên trời, thầm cầu nguyện em hãy tha thứ cho mình, dẫu biết

mình cả đời cũng sẽ tự trách bản thân.

Một lúc sau bố mẹ bước ra, mắt mẹ đã sưng đỏ hết, nhưng vẫn có thể trò

chuyện với sư thầy. Mẹ nhờ thầy khi đọc kinh thì đọc tên em vào với. Mẹ
nói nếu em đã đầu thai thì tốt biết mấy, còn nếu chưa thì mẹ hy vọng em sẽ
mau siêu thoát. Mong thầy tụng kinh cho em sớm tìm được hạnh phúc ở
một nơi nào khác. Nỗi đau của một người mẹ mất con, nỗi đau kêu thấu trời
xanh.

Bố mẹ quay về nhà nghỉ ngơi, còn Nhi thì tiếp tục hành trình của mình.

Sau khi lo cho giỗ của em Quân, tiếp đến là sinh nhật của Tú. Nhi không
muốn gửi quà, hay lời chúc, vì nếu làm thế chẳng khác gì vừa dập tắt ngọn
nến lại đi bật lửa đốt lên. Nhưng dù sao Tú vẫn là một người quan trọng đối
với Nhi, và trong ngày hôm nay Nhi muốn làm một việc gì đó cho Tú. Hôm
qua suy nghĩ cả buổi sáng, Nhi mới chợt sực nhớ về câu chuyện Tú đã kể
với mình ở ngoài vườn. Câu chuyện về Tú thích giúp người khác trong mỗi
dịp sinh nhật của Tú. Nhi quyết định vào ngày sinh nhật của Tú sẽ thay Tú
đi làm "siêu nhân" một ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.