KHÚC LY BIỆT 2 - Trang 214

Sư phụ thiệu vội vã cảm ơn rồi tìm dọc theo con đường và tòa nhà văn

phòng lúc nãy. Khoảng 10 phút trôi qua, ông đi từ toà nhà ra, bước chân vội
vã nhưng sắc mặt có vẻ không lạc quan cho lắm.

Viên quản giáo hỏi từ xa: "Vẫn chưa tìm thấy à?"

Sư phụ Thiệu lắc đầu đi nhanh về phía trước và đáp : "Xem ra chìa

khóa chắc là rơi vào trong đầu xe rồi, tôi đành phải dỡ hàng ra để tìm thôi".

Viên quản giáo nghe vậy mím miệng và nói: "Thế thì rắc rối đây".

Sư phụ Thiệu bận rộn cả buổi chiều, hết ngồi xổm lại đứng lên, chìa

khóa để trong túi rất dễ bị rơi ra ngoài. Trong khi ông ấy còn mặc cả áo
mưa nữa, bởi thế khó mà kịp thời phát giác. Hơn nữa, cái chìa khóa cũng
không thể mọc cánh mà bay được, cứ tìm dần dần chắc sẽ thấy. Vấn đề ở
đây là hàng đã được chất hết lên xe rồi, nếu chìa khóa đúng là rơi vào trong
đầu xe thì phải dỡ hàng xuống trước mới tìm được. Mà đây lại không phải
công việc nhẹ nhàng gì.

Sư phụ Thiệu khổ sở nói : "Hôm nay chắc chắn là không kịp tìm rồi.

Thôi thì ngày mai lại làm phiền mấy anh vậy".

Viên quản giáo hiểu ý của đối phương. Giờ trời cũng đã bắt đầu nhá

nhem tối, không thể lại triển khai công việc nặng nhọc như thế được nên
đành chờ đến mai rồi tính tiếp. Chỉ có điều công việc ngày mai không
thuộc lịch sắp xếp công tác của khu trại giam nên sư phụ Thiệu buộc phải
nhờ viên quản giáo phối hợp.

Viên quản giaó vỗ ngực vui vẻ nhận lời: "Không thành vấn đề ngày

mai tôi sẽ cho hai cậu này đến giúp bác, tìm được chìa khóa xong lại chất
hàng lên xe". Bởi vì dù gì quản giáo cũng chẳng phải động tay vào làm nên
anh ta vui vẻ nhận lời, coi như tặng người khác một món nợ ân tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.