Thần đều đang run rẩy anh không nhịn được vội vàng khẩu cầu: "Chủ nhân,
ngài không thể làm như vậy, cầu xin ngài đó, cầu xin ngài đó........ " Anh
nói năng cũng có chút lộn xộn, chủ nhân tốt tính cười cười, nâng giọng nói:
"Tôn Trữ, mang linh hồn của Hoàng Phủ Văn về đây, càng nhanh càng tốt."
Tôn Trữ lại như lúc đến, không nhìn mọi thứ trong phòng, chỉ cúi đầu
một cái, lại đi.
"Không........Chủ nhân tôi cầu xin ngài........ Sau này tôi sẽ nghe lời
ngài........ Cầu xin ngài đó........ Nó vẫn còn trẻ con.......Ngài không thể......"
Hoàng Phủ Thần kích động cả người đều run rẩy, chủ nhân ác ý cười cười,
hất cằm, chép miệng, nhẹ giọng hỏi: "Em sợ bị con gái em nhìn thấy vẻ
quyến rũ của mình sao?" Nói rồi, chủ nhân dùng ngón tay lạnh như băng
bắt đầu vuốt ve thân thể anh, lực độ của ngón tay rất nhẹ, giống như đang
vuốt ve một món vật phẩm quý giá, "Tại sao con gái em không thể tới xem?
Là vì tuổi của nó? Tuyệt đối không phải, em đang sợ hãi, em đang sợ con
gái mình nhìn thấy cha nó cư nhiên là một gã đê tiện thích mở chân ra cho
người ta làm phải không?"
"Không phải....... Không phải.......Ngài không thể như vậy...... Chủ nhân,
ngài không thể......" Hoàng Phủ Thần cảm giác mình đã có chút sụp đổ, để
con gái ruột nhìn thấy cảnh tượng mình bị dạy dỗ thế này anh thật sự chịu
không được.
"Ta có thể......" Chủ nhân nhìn thấy Hoàng Phủ Thần thấp hèn cầu xin y
như vậy, không nhịn được tâm tình tốt lên, nâng cằm anh, nhẹ hôn một cái,
ác ý nói: "Không cần sợ......" Nói rồi, chủ nhân xé cà vạt trước ngực xuống,
dịu dàng dùng cà vạt bịt mắt anh, lại nhẹ nhàng hôn bờ môi của anh, nhỏ
giọng nói: "Nhìn không thấy là được thôi......"
Thị giác bị cướp đoạt, các giác quan khác vô cùng mãnh liệt, rất nhanh
Hoàng Phủ Thần liền cảm giác cửa phòng lại nhẹ nhàng mở ra, tựa hồ có
hai người tiến vào phòng làm việc.