hãi chính là biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ nhưng vẫn muốn
liều mạng tranh đấu?
Diệp Chi cũng có chút hoảng hốt, nhìn thấy mọi người đều đang tránh
anh ta không kịp, vẻ mặt anh ta mang theo vô tội và tuyệt vọng vô cùng,
buông tay nhanh chóng nhìn bốn phía, há miệng tựa hồ muốn giải thích gì
đó, nhưng một chữ cũng nói không ra.
Trình Hi cũng lui về phía sau vài bước, tỉnh táo nhìn anh ta, không khó
để đoán được suy nghĩ trong lòng Diệp Chi: Anh ta chỉ là một nghiên cứu
sinh vì tốt nghiệp mà du lịch đến đây, năm nay mới 26 tuổi, nhân sinh tốt
đẹp còn chưa trải qua hết, lại phải sắp phải ở trên hòn đảo nhỏ vô danh này
dùng phương thức lạ lùng thảm thiết chết đi.
Nhưng Diệp Chi cũng là một người vô cùng tỉnh táo, chỉ thấy anh ta hít
sâu mấy hơi, dùng vẻ mặt cực kỳ thành khẩn nói với mọi người: "Xin mọi
người tin tôi, tôi thật sự........ Không có ác ý.........Hơn nữa tất cả mọi người
sinh trưởng ở thiên triều, hẳn đều tin thờ thuyết vô thần chứ? Tôi nghĩ đây
là một sự trùng hợp........Tuyệt đối sẽ không có Tà Thần gì quấy
phá........Tôi tuyệt đối cũng sẽ không giết bất cứ ai trong các bạn.......Mọi
người đồng cam khổ chung hoạn nạn chuyến này....... Các bạn........ Các bạn
thật sự........Xin đừng như vậy.......Cầu xin các bạn........ Tôi tuyệt đối sẽ
không động thủ giết người........Tôi thà chính mình chết đi........"
Diệp Chi phen này có chút nói năng lộn xộn khiến những người ở đó hơi
trấn định một chút, Lục Lâm là người đầu tiên thở dài một hơi, lớn tiếng
phát biểu cảm nghĩ của mình: "Mọi người........Đừng như vậy nữa........ Tiểu
Diệp nói rất đúng, đồng cam khổ chung hoạn nạn, mọi người hiện giờ đều
là châu chấu trên cùng một sợi dây, đồng sinh cộng tử, nhiệm vụ cấp bách
của chúng ta hiện giờ không phải là chơi một trò chơi hoang đường mà hiện
giờ phải lập tức tìm được xác đầu máy bay tìm được cơ trưởng tìm được vô
tuyến điện có thể truyền tin, nói không chừng Bảo Bảo và dì Diêu qua đời
thật sự là ngoài ý muốn........."