KHƯỚC LỤC - Trang 137

Nghe câu trả lời đó, gương mặt tròn của Diệp Kiều Lục nhăn lại, "Vậy

cậu mời người lạ về ăn cơm sao?" Trề môi, cô thuận tay lấy những dụng cụ
ăn uống trước mặt cậu kéo về phía mình.

Diệp Kính nhìn thực đơn, "Vậy cậu nói xem chúng ta có quan hệ gì?"

"Chúng ta gọi cùng một người là mẹ, chúng ta còn là bạn thời tiểu

học." Cô dùng nước nóng trưng lại dụng cụ một lần.

"Vậy chúng ta là bạn hồi tiểu học."

"Mình lớn hơn cậu 39 ngày." Nói về chuyện tuổi tác, Diệp Kiều Lục tỏ

vẻ đúng lý hợp tình, "Cậu còn phải gọi mình một tiếng chị Lục."

"Mình chưa nhập vào hộ khẩu nhà cậu." Sao lại gọi là chị em được.

"Đây là nick name của các bạn nhỏ đấy, mình cũng có thể gọi cậu là

anh Nhị Cẩu." Nhớ lại lúc nhỏ bọn họ đá cầu, cô hỗ trợ, cô nở nụ cười, “
Bạn bè chơi lúc nhỏ, tình cảm rất hồn nhiên đó."

"Gọi món." Lúc còn nhỏ đã lạnh lùng, khi lớn lên vẫn lạnh lùng như

cũ.

Tầm mắt Diệp Kiều Lục nhìn lên thực đơn, "Mình muốn ăn hàu."

Cậu mở trang kia ra, "Chỗ này bán hàu bình thường."

"Vậy cậu sẽ dẫn mình đi ăn chỗ không bình thường à?" Chỗ này là

phố ăn uống, nếu cậu có thể mời cô đi ăn từ đầu đường đến cuối phố thì tốt
rồi. Cô vừa mới quan sát qua, con phố này như từ điển món ăn, Lỗ xuyên
Việt – Quảng Đông tô đều có, phong phú hơn so với đại học bên kia.

"Không có đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.