KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 147

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA

Thương Hải Di Mặc

www.dtv-ebook.com

Quyển 1

Chương 17

“Tiểu hầu gia, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta có thể lên đường

bất cứ lúc nào!”. Trên mặt thái giám Ngụy Trung Quân luôn thường trực nụ
cười cầu tài, hề hề cười nhưng nham hiểm, xảo quyệt, thanh âm vốn chói
tai và eo éo của bọn hoạn quan nghe từa tựa như tiếng thìa gõ vào chén đá,
chẳng những không trong trẻo dễ nghe mà còn khiến cho người ta phải một
phen rởn óc, nổi da gà.

Phương Quân Càn tay chống cằm, nghiêng đầu ngắm nghía hắn, trên mặt

nở nụ cười đầy khiêm nhu lễ độ, nhưng trong lòng thì chửi toáng lên: đầu
óc lão Gia Duệ đế rõ ràng có vấn đề, đang yên đang lành tự nhiên lại phái
một tên thái giám đi theo giám quân, đúng là ngu ngốc, hồ đồ. Lão tử chẳng
biết nên khóc hay nên cười nữa…

Nghi thức tiễn quân xuất chinh vô cùng trọng đại, tất thảy văn võ bá

quan đều tề tựu đông đủ tại quảng trường.

Thanh âm vị chủ lễ sang sảng, uy mãnh sắc nhọn tựa hồ chọc thủng trời

xanh: “Cáo thiên! Khởi trống!”

Giữa quảng trường nhô lên một đài lễ, nơi ba quân tuyên thệ trước giờ

xuất quân, hai bên là dàn trống trận xếp hàng đều tăm tắp, hiệu lệnh vừa ra,
lập tức những cánh tay lực lưỡng, chắc khỏe đồng loạt giơ cao, đồng loạt
hạ xuống nện vào mặt trống, đầu tiên chỉ là những tiếng rời rạc như pháo
lép, dần dần càng lúc càng dồn dập, uy dũng, tiếng trống rầm rập, vang rền,
liên tục không dứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.