KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1022

Tiếu Khuynh Vũ một thoáng im lặng, rồi thong thả nói: “Mùa đông năm

nay hơi lạnh.” Ngón tay búng nhẹ, ánh nến lập tức bừng sáng. Có đèn chiếu
sáng, Phương Quân Càn nhận thấy Tiếu Khuynh Vũ chỉ khoác hờ áo ngoài,
an nhiên tĩnh tại ngồi ở mép giường.

Y thực bình tĩnh.

Bên trong vẻ mặt đạm nhiên văn nhã thoáng hiện vài phần quý phái

thanh cao, bên trong thái độ thong dong bình thản lộ ra vài phần phong lưu
khoái hoạt. Chỉ với bấy nhiêu hình dung, cũng đủ vẽ nên nhân ảnh phong
hoa tuyệt đại.

Dường như, sự thương hại mà cha ruột dành cho y, đối với y chỉ như

khói mây qua mắt, không đáng để tâm.

Dường như, y đã quá kiên cường, nhẫn nại đến độ không còn sợ bất cứ

thứ gì đả kích nữa, không còn biết đau không còn biết nhức, bởi vì đã hoàn
toàn tê liệt, hoàn toàn chết lặng rồi.

Một Tiếu Khuynh Vũ như vậy, kiên cường đến nỗi khiến tim người nhói

buốt.

“Phương Quân Càn, ta hỏi huynh… Huynh thực sự là con trai của

Phương Kỳ Anh sao?”

Cũng không lấy làm lạ vì sao Vô Song lại biết điều đó, Phương Quân

Càn chậm rãi hồi đáp: “Đúng vậy! Ngày đó ở pháp trường, Vương gia đã
kề sát tai Bổn hầu nói ba câu. Thân phận của Lâm Văn Chính cùng Lao
Thúc, phụ mẫu thân sinh của Bổn hầu, cuối cùng, nhờ Bổn hầu chiếu cố
chăm sóc tốt cho Vệ Y. Tất cả những việc đó, Bổn hầu cũng chỉ vừa điều ra
rõ ràng thôi.”

Cùng vì ngay lúc ấy quá sức kinh hãi, nên khi Vương gia bất thình lình

lao vào kiếm tự sát nhất thời không kịp phản ứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.