KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1368

“Lao Thúc, thúc mau đi đi… Đừng lo cho ta.” – Tiếu Khuynh Vũ vừa rồi

còn có vẻ như không có gì đáng ngại, bây giờ đã bắt đầu nguy kịch.

Y vội đưa tay bụm miệng mà vẫn không kịp chế ngự, dòng máu bầm đen

len qua kẽ tay, men theo cánh tay trắng muốt tái nhợt chảy xuống, sự tương
phản khốc liệt như chọc vào mắt, kinh hãi cực cùng.

Không nghi ngờ gì nữa, Tiếu Khuynh Vũ vừa rồi khi tòa lầu đổ sụp đã

trọng thương, vào đến tận phế phủ.

‘Kẹtttt… kẹtt…’ Một bộ phận nào đó của khối kiến trúc còn chưa kịp

sụp xuống cuối cùng không kham nổi sức nặng nữa, âm thanh trầm đục
nặng nề đập vào tai hai người chẳng khác nào tiếng gọi triệu hồi của cái
chết.

Một mảng tường gạch đè lên người Lao Thúc đột nhiên đổ ập xuống!

Lao Thúc nghiến răng, cứ như đang cố nặn ra một nụ cười, để rồi từ

khóe môi trào ra một dòng máu nóng ngai ngái nồng nồng.

Máu tươi từng giọt, từng giọt rơi xuống nhuộm đỏ tấm áo trắng tinh của

Tiếu Khuynh Vũ, mà cũng từng chút từng chút một rơi vào lòng, vào mắt
của Vô Song.

“Lão nô đã nhìn công tử lớn lên từng ngày… Lão nô tự biết bản thân

không xứng đáng, nhưng mà, lão nô lúc nào cũng xem công tử như con trai
của mình…”

Tiếu Khuynh Vũ mấp máy môi: “Lao Thúc…”

Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào không rõ ràng lắm, tựa hồ tiếng vọng

từ một nơi nào đó rất xa.

“Nhanh! Nhanh lên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.