Trong lúc quốc gia nguy cấp tồn vong, những chí sĩ yêu nước đã đoàn
kết đồng lòng, điều trước nay chưa từng xảy ra, một cuộc khởi nghĩa đại
quy mô trong chớp mắt quét sạch toàn quốc.
Cơ yếu như kinh sư trọng địa, đến tận hương thôn thung lũng xa xôi, nơi
nơi đều thấy bóng dáng quân cách mạng.
Dưới quyền thống lĩnh của vị cha già Tôn trọng Khải, quân cách mạng
kết hợp tấn công, Đại Lê và quân đội ngoại quốc thảm bại, bức bách Hoàng
đế cuối cùng của Đại Lê – Hoành Viễn đế – thoái vị, cùng lúc thành lập
Quốc thống phủ Hoa Hạ, thực hiện chế độ tam quyền phân lập.
Có nghĩa là, ba quyền lớn nhất về hành chính, lập pháp và tư pháp sẽ
nằm trong tay ba đơn vị tương đương bên ngoài Chính phủ, vừa tương hỗ
vừa độc lập, nương tựa, hỗ trợ lẫn nhau bảo đảm công bằng xã hội.
Muôn dân một lòng, tường đồng vách sắt, dân tộc vĩ đại, khiến những kẻ
ngoại lai không thể không nhượng bộ.
Vậy mà, từ lúc Tôn Trọng Khải lâm bệnh qua đời, chính quyền Quốc
thống phủ một lần nữa chia năm xẻ bảy.
Trên danh nghĩa, các đại quân phiệt đều ủng hộ địa vị lãnh đạo của Quốc
thống phủ, nhưng thực chất chỉ là chăm chăm chiếm đất xưng vương, bất
quá, ai nấy đều tự hiểu mà không nói thẳng ra mà thôi.
Trong đó, quyền lực cường mạnh nhất nằm trong tay Đông Bắc vương
Phương Động Liêu cùng người đứng đầu Quốc thống phủ – Tổng thống Dư
Nghi Trì.
Năm 1928 Công nguyên, Đông Bắc vương Phương Động Liêu vui mừng
đón quý tử mới sinh, đặt tên là Quân Càn.