năn nỉ xin lỗi với các thầy còn không đủ nữa là.”
“Lão già đó…”
“Đừng có mở miệng ra là lão già này lão già nọ. Lâm giáo sư cả đời cặm
cụi trồng người, học trò khắp thiên hạ, Tiếu mỗ vô cùng kính trọng.”
Phương Quân Càn ngoan ngoãn sửa miệng: “Lâm giáo sư làm khó
Khuynh Vũ à?”
“Thiếu soái tuổi trẻ hiếu thắng, nhất thời hăng máu lỡ miệng, đắc tội với
không biết bao nhiêu người. Sau này phải biết kềm chế bớt cá tính của
mình, miễn cho Tiếu mỗ cứ phải vất vả chạy theo thu dọn tàn cuộc.”
Phương Quân Càn cợt nhả: “Hai huynh đệ chúng ta sống cũng chỉ có
một lần. Tính tình bổn soái bẩm sinh đã vậy, thôi thì Khuynh Vũ chịu khó
gánh vác giúp tôi đi!”
Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.
Tiếu chủ tịch bó tay lắc đầu, quay lưng đi thẳng.
Bạn Phương cười thầm trong bụng, vội vàng quăng mình đuổi theo.
Hai người sóng vai thong thả rảo bước trong vườn trường, một người áo
trắng phất phơ, chẳng vướng vụi trần, một người âu phục kiểu mẫu, điển
trai cuốn hút.
Trung Tây kết hợp, hoàn mỹ không tỳ vết.
Trong lúc di dạo trên con đường nhỏ dưới bóng cây râm mát, biết bao
nhiêu ánh nhìn của giáo viên lẫn sinh viên phải chăm chú ngẩn nhìn.
Phương Quân Càn bẩm sinh đã sở hữu vẻ đẹp nam tính ngời ngời, tựa
bông sen hồng còn ẩm ướt hơi sương, máu nhuộm giang sơn, sát phạt giáng