KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 197

gia, rất xứng đáng là cánh tay phải hữu dụng của Đại Khánh. Hay là…
Chẳng lẽ Thái tử điện hạ không quan tâm tới an nguy của hiền thần sao?” –
Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ lộ tiếu ý, ngữ khí vẫn ung dung thong thả nhưng
mỗi chữ thốt ra đều khiến cho người ta không cãi được nửa lời.

Phương Giản Huệ cứng họng!

Thái tử vốn chẳng ưa gì Tiếu Khuynh Vũ – Mặc dù Phụ hoàng vẫn

thường xuyên nhắc nhở bên tai là nên cố gắng thân cận, tạo quan hệ tốt đẹp
với vị thiếu niên thanh nhã tôn quý này, và mặc dù các quốc gia lân bang
vẫn bảo nhau: ‘Có được Vô Song công tử là có được cả thiên hạ’…

Nhưng Phương Giản Huệ vẫn chẳng thể ưa được, ngay từ lần gặp đầu

tiên. Cảm giác ấy cũng giống như xưa kia, lần đầu tiên nhìn thấy Phương
Quân Càn đã cảm thấy chướng tai gai mắt.

Huống chi, mặc dù không bao giờ thừa nhận, nhưng tận đáy lòng Thái tử

đã tồn tại một cảm giác bất an sợ hãi đối với người thiếu niên ngay cả việc
đi lại cũng không tự làm được ấy.

Cảm giác này nói ra thì vô cùng xấu hổ, nó làm cho Phương Giản Huệ u

uất sầu não, đỏ mặt tía tai, một cảm giác mà trí óc ngu muội của gã không
thể lý giải được.

Y có điểm gì để mà sợ chứ?

Một kẻ ngay cả đứng cũng không được.

Một việc đơn giản là đi lại y cũng không tự làm được.

Vậy mà, một kẻ như vậy lại có thể khiến cho Phương Giản Huệ cảm

thấy…

Bồn chồn bất an!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.