KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 234

thanh cao diễm lệ, mà cũng mong manh đến hư ảo.

Ngón tay thon dài trắng muốt khẽ búng nhẹ, một đạo kim quang rực rỡ

từ ngón tay vút bắn ra!

“Á!” – Bốn người theo phản xạ, thụp đầu xuống tránh!

Nhưng liền chợt thấy cả người lơi lỏng, sợi thừng thô ráp đang trói

nghiến chân tay đã bị cắt đứt.

Bốn vị tướng vừa được tự do vội vàng bò đến trước mặt Tiếu Khuynh

Vũ: “Tạ ơn công tử! Tạ ơn công tử!”

Bài học đêm qua đã khiến cho cả bọn phải khắc cốt ghi tâm!

Tiếu Khuynh Vũ lấy giọng nói rất dịu dàng mềm mỏng mà an ủi: “Tại hạ

chẳng qua chỉ gặp may thôi. Lần đánh cuộc này tuy Tiếu mỗ đã thắng lợi,
nhưng nếu không phải các vị tướng quân túc trí đa mưu một mực thủ tín
(1), thì đã chẳng cam tâm tình nguyện mà chịu trừng phạt nhục nhã như
vậy. Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, lần này chẳng qua chư
vị tướng quân thiếu may mắn, chứ không phải Tiếu mỗ tài giỏi gì!”

Đánh cuộc? Đánh cái gì cuộc cái gì chứ?

Cả bọn Cao Dậu bốn người đều ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn nhau

ngơ ngác…

Tuy đã dạy cho họ một bài học, nhưng Tiếu Khuynh Vũ không vì chiếm

thượng phong mà hung hăng ngang ngược, làm nhục họ thêm giữa ba quân
tướng sĩ, mà ngược lại, tấm lòng y khoan dung như biển rộng, rất cẩn thận
giữ gìn thể diện cho đối phương, vì bọn họ mà che giấu lỗi lầm, sự quan
tâm chu đáo đó khiến cho quan tướng Bát Phương Thành cảm động đến rơi
nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.