khai, cơn sóng dữ vẫn chưa đổ ập, vậy mà khí thế hung tợn đáng sợ đó như
một thứ bóng ma đen tối bao trùm lên tâm can mỗi người.
Bóng ma mỗi lúc mỗi gần, mỗi lúc mỗi lớn, hồ như muốn che cả bầu
trời, lấp cả nhật quang, nỗi lo lắng bất an càng lúc càng trĩu nặng!
Chú mục quan sát khung cảnh trước mắt, vẻ mặt của Tuyệt thế song kiêu
trở nên ngưng trọng.
Xem ra, trận chiến ngày hôm nay, liên quân đã quyết dốc hết toàn bộ
binh lực, sống mái sinh tử một phen.
Trận quyết chiến cuối cùng.
Tiếu Khuynh Vũ, chu sa tuyệt diễm, mi mục như tranh, làm người ta bất
giác cảm thấy tựa hồ lạc vào làn mưa bụi mỏng manh, sương giăng mê ảo
của cảnh sắc Giang Nam, ôn nhu mà kiều mị.
“Cuối cùng, vẫn phải làm huynh bị liên lụy…” – Trời đã sáng rõ mặt
người, mà viện binh vẫn bóng chim tăm cá, Bát Phương quân chỉ còn cách
dốc lòng dốc sức chiến đấu một mình thôi.
Phương tiểu hầu gia lắc lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng: “Lời của Khuynh
Vũ, bổn hầu nghe không hiểu!”
Giữa ta và huynh, sao có thể nói đến hai chữ ‘liên lụy’?
Đến nay, ta và huynh đồng sinh cộng tử, cùng nâng đỡ, cùng bảo trợ lẫn
nhau, vậy cái từ ‘liên lụy’ là ở đâu ra?
Phải không, Khuynh Vũ?
Kỳ thực, có thể gặp gỡ huynh, chính là điều may mắn lớn nhất trong
cuộc đời Phương Quân Càn này…