KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 404

Tiếu Khuynh Vũ vẫn tỏ ra điềm nhiên trầm lặng, ôn nhuận như ngọc,

nhưng thanh âm bình tĩnh như không của y lại có sức mạnh khiến người ta
xốc lại tinh thần, hưng khởi hy vọng lẫn tín phục: “Sẽ không đâu, bọn họ
nhất định bình an trở về!”

Viên tướng trẻ không hiểu vì lý do gì mà công tử của mình lại có thể tin

chắc như vậy, vội vàng hỏi: “Làm sao mà công tử biết được?”

Tiếu Khuynh Vũ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không đáp.

Dõi mắt trông xa, bình nguyên bát ngát, vạn lý giang sơn, dọc ngang

không một bóng người, thê lương, quạnh quẽ. Hoàng hôn nhiễm huyết
nhuộm đỏ rực một vạt trời mênh mông, khóm hoa dại li ti vàng võ ửng
hồng trong ánh tàn dương, lộng lẫy, thê diễm, nhẹ nhàng lay động phất phơ
trong gió chiều. Tà áo trắng tinh bất nhiễm của Vô Song công tử đón gió
tung bay, phiêu bồng, phảng phất như cưỡi mây, lướt gió.

Tất nhiên tin tưởng ngươi bình an trở về.

Bởi vì… luôn có ta ở đây chờ đợi ngươi…

Phương Quân Càn mất hút bảy ngày, thì Tiếu Khuynh Vũ ngồi nơi sườn

núi dõi mắt ngóng đợi bảy ngày…

Sau ngày thứ bảy, trời còn sớm tinh sương, từ phía chân trời xa tít của

bình nguyên mênh mông bỗng xuất hiện lác đác vài chấm đen di chuyển.
Rồi, chấm đen càng lúc càng nhiều… Năm… mười… bốn mươi… rồi tám
mươi…

“Công tử! Đó là…” – Các tướng lĩnh bên cạnh kích động đến nín thở,

lắp ba lắp bắp không nên lời.

Chỉ có ánh mắt mở to chăm chăm nhìn về hướng những thân ảnh liêu

xiêu nghiêng ngả mỗi lúc một gần…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.