Huynh dùng tiền tài để đong đếm tình cảm của chúng ta những lúc như vậy,
thực khiến ta chạnh lòng quá…”
Khuynh Vũ công tử thật không ngờ rằng Phương tiểu hầu gia cả chuyện
nhỏ cũng tỏ ra so đo tính toán, lại càng không nghĩ hắn lấy cớ đó để dây
dưa: “Được rồi được rồi, huynh đúng, ta sai, được chưa? Ta thật không nên
dùng tiền bạc để đong đếm tình nghĩa giữa chúng ta mà...”
“Phương tiểu hầu gia cùng Vô Song công tử đúng là vừa gặp đã như cố
tri, lão phu thực đã quấy rầy nhã hứng của nhị vị, thật là thất lễ!” – Lâm
Văn Chính bưng chén rượu bước tới, khí chất cùng phong độ tỏ ra vô cùng
nho nhã, thành thục.
“Bái kiến Lâm thừa tướng.” – Cả hai đồng thời hành lễ, “Không dám!
Không dám!” – Lâm Văn Chính cuống quýt đáp lễ, “Nhị vị đều là rường
cột, là tinh anh của Đại Khánh ta, văn đủ an bang, vũ đủ định quốc. Lão
phu sau này chỉ mong được nhị vị chiếu cố, nào dám nhận đại lễ như vậy?”
“Cái lão hồ ly này…” – Phương tiểu hầu gia chửi thầm trong lòng, Lâm
Văn Chính là kẻ xưa nay nổi tiếng về khoản nói năng hoa mỹ, lão gặp
người nói tiếng người, gặp quỷ nói giọng quỷ, tráo trở hai mặt, ăn nói khéo
léo thu phục lòng người, làm người đã vậy, trong chốn quan trường lại càng
đáo để hơn. ‘Lão hồ ly’, ba chữ này dùng để hình dung lão thật là đáng giá.
Vô sự bất đăng tam bảo điện (2). Bởi vậy chẳng biết lão đến đây ngọt
nhạt có mục đích gì.
Lâm Văn Chính quay lưng lại, che đi ánh mắt tò mò của chúng thần đang
nhìn, thấp giọng nhỏ nhẹ: “Công tử, chuyện đêm qua… thực lòng đa tạ
người!”
Chuyện đêm qua? Thổ lộ… Lâm Y Y?