“Xảo ngôn! Khen cho một câu ‘có ý gì?’! Ngươi thân là Anh Vũ hầu
Phương Quân Càn, hưởng ơn vua, ăn lộc nước, vậy mà ngươi phụ Hoàng
ân, cấu kết phiên bang mưu đồ tạo phản, phạm thượng tác loạn, tội ác tày
trời, thiên lý bất dung. Lại dám ở đây ngoa ngôn xảo ngữ? Còn không
ngoan ngoãn xuôi tay chịu trói?”
Cấu kết phiên bang?
Mưu đồ tạo phản?
Tội ác tày trời?
Thiên lý bất dung?
…
Hahahaha…
Buồn cười!
Phương Tiểu hầu gia cả người vẫn bất di bất dịch, chỉ có khóe môi tà mị
thoáng nhếch, vẽ một nụ cười ngạo nghễ mà thản nhiên: “Bệ hạ minh giám,
vi thần tuy phóng lãng kiệt ngạo, không kiêng kỵ lễ giáo phép tắc, nhưng
cho dù vậy, trong lòng cũng tự hiểu đầu địch mãi quốc là việc đại nghịch
bất đạo, bất khả dung thứ, thần bại hoại đến mấy cũng trăm triệu lần không
thể làm. Huống chi, bao phen chinh chiến, tướng sĩ Hung Dã bỏ mạng dưới
tay thần không dưới trăm vạn, Hung Dã đối với thần chỉ có hận thấu xương
thấu tủy, chỉ mong băm vằm thịt nát xương tan, há có thể nghĩ đến chuyện
cùng thần liên thủ? Đây… nhất định là kế châm ngòi ly gián gian ngoan
xảo quyệt của Hung Dã! Bệ hạ thánh minh, tuyệt đối không thể rơi vào bẫy,
khiến huyết nhục đau thương, cừu thù hả dạ! Vạn mong Bệ hạ suy xét, trả
lại thanh danh trong sạch cho thần!”
Gia Duệ đế cứng lưỡi.