KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 790

chẳng lẽ Hầu gia chưa bao giờ nghĩ qua… Thích Vô Ưu sẽ lại bán chủ cầu
vinh, đầu nhập Hoàng thất Đại Khánh? Hoặc là muốn… tự lập binh mã,
một tay che trời…” Hắn ngập ngừng rồi không nói tiếp nữa, chỉ có đôi mắt
đăm đăm chú thị Phương Quân Càn.

Phương Quân Càn suy nghĩ rất nhanh, gật đầu thừa nhận: “Lời Thích

quân sư nói quả thực rất có khả năng!”

“Vậy…?”

“Nhưng, cũng chỉ là có khả năng, bổn hầu sẽ không vội cho là thật!” –

Phương Quân Càn mỉm cười ôn hòa, vỗ vỗ bả vai quân sư: “Bổn hầu tin
tưởng Thích quân sư, cũng chính là tin tưởng mắt nhìn người của Khuynh
Vũ!”

Đột nhiên trong lòng Thích Vô Ưu, cảm động dâng lên chan chứa, chực

trào ra thành lệ.

Trằn trọc thâu đêm, chẳng lòng dạ nào dỗ giấc, bao nhiêu khổ tâm, lo

nghĩ giăng mắc ngổn ngang. Trước mặt, sầu não vì chủ tử lâm nguy. Sau
lưng, thuộc hạ xầm xì chỉ trỏ, phong thanh tiếng bấc tiếng chì. Kinh khủng
hơn cả là nghi kỵ cùng ngờ vực mỗi lúc một sâu rộng, tâm không lúc nào
yên, dạ chẳng khi nào tĩnh. Chưa hết, trên vai lại còn gánh nặng vận mệnh
cùng áp lực đáng sợ của Bát Phương quân. Nhưng, bất chấp hết thảy, thủy
chung hắn vẫn kiên định trụ vững.

Vậy mà, chỉ một câu ‘Bổn hầu tin tưởng ngươi!’ chân thành tha thiết của

Phương Quân Càn, cơ hồ khiến Thích quân sư muốn lã chã rơi lệ.

Có được chủ nhân như vậy để bán mạng phụng sự, nam tử hán đại

trượng phu há còn khát cầu nào hơn?

Phía Đông, trời đã sáng hẳn, triều dương tỏa chiếu ánh quang xán lạn

huy hoàng, khoe khoang vẻ đẹp hoa lệ hào nhoáng chói mắt. Phương Quân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.