Hoàng Phủ Cổn Vũ lắc đầu tắc lưỡi, vẻ tiếc thương: “Đáng tiếc trời xanh
đố kỵ anh tài, con người trác tuyệt xuất sắc, như trích tiên hạ phàm, vậy mà
lại tàn phế hai chân, không thể tự hành!”
“Nói vậy là sai rồi!” – Dư Nhật nghiêm mặt, “Có được tài hoa lỗi lạc,
quán tuyệt thiên hạ như vậy là thượng thiên ân sủng! Phàm mấy ai được
như vậy? Nhưng mà, có được tất có mất, bao nhiêu linh khí trời đất đều hội
tụ ở y, hun đúc nên y, vậy thì ở một mặt nào đó phải có khuyết điểm. Đúng
vậy, phải biết rằng nước đầy quá thì sẽ tràn, trăng tròn xong thì sẽ khuyết.
Nhân vô thập toàn, thiên vô hoàn mỹ. Đó là quy luật của trời đất. Nếu như,
y có thể tự hành tẩu, chỉ e đó không phải chuyện tốt lành!”
Hoàng Phủ Cổn Vũ cười nói: “Dư thần y nói rất có lý, đổi lại là Hoàng
Phủ lại quá cố chấp câu nệ. Dù gì cũng cảm thấy tiếc hận. Bất quá, nói đi
cũng phải nói lại, chẳng hay Dư thần y có thể chữa trị đôi chân cho Vô
Song công tử được không?”
Dư Nhật không hề cố tỏ ra khiêm nhường, rất tự phụ mà nói: “Nắm chắc
được bao nhiêu phần thì ta không rõ, nhưng nếu trên đời này có một người
chữa được cho y đứng lên đi lại, thì đó chính là Dư Nhật ta đây.”
Hoàng Phủ không nhịn được liền trêu: “Nếu như sau này Dư thần y lâm
cảnh túng bấn nhất định phải đến Bát Phương Thành, chỉ cần trị khỏi đôi
chân cho Vô Song công tử thì cả đời này chẳng cần phải lo chuyện cơm áo
gạo tiền nữa.”
“Dư Nhật ngày thường đã quen nhàn vân dã hạc (2), chẳng hề muốn đi
Bát Phương Thành xun xoe nịnh nọt bợ đỡ cường quyền.”
“Biết huynh thanh cao mà!” – Hoàng Phủ Cổn Vũ cười ha hả, “Phải rồi,
không biết lần này Dư huynh đến Liêu Minh vì chuyện gì?”
Khóe mắt Dư Nhật thoáng buồn bã: “Nghe phong thanh bào đệ sắp tới sẽ
xuất hiện ở Liêu Đô, vậy nên ta mới cố ý đến trước nghe ngóng tình hình,