KHUYNH TẪN TRIỀN MIÊN - Trang 1252

Ngón tay hoàng đế Huỳnh Quang run rẩy: “Thế nhưng... Hắn nguyện ý

trở về sao... Hắn còn nguyện ý nhận thức phụ thân là trẫm này sao???”

Nói rồi tình tự của hắn kích động lên, ho khan không ngớt, hắn lập tức

đem khăn nắm trong tay che miệng lại.

Lúc này Hiên Viên Liệt Thiên thấy rõ, trên chiếc khăn trắng noãn đã

nhuộm lên một chút vệt đỏ.

“Nhị ca!!!”

Hiên Viên Liệt Thiên kinh hô một tiếng, thẳng đứng dậy, vỗ vai Huỳnh

Quang hoàng đế, đoạt lấy khăn tay trong tay hắn, mở ra, mặt trên chiếc
khăn đã nhiễm rất nhiều vết máu.

“Nhị ca... Ngươi... Ngươi...”

Hiên Viên Liệt Thiên luôn luôn kiên cường, luôn luôn khí phách, thậm

chí chỉ có một chút nhân tính cũng đột nhiên sợ hãi, thân thể hắn run lên.

Toàn bộ Huỳnh Quang hoàng thất, hắn chỉ thân cận với nhị ca hắn là

đương kim hoàng đế này, chỉ coi mình hắn là thân nhân, nếu nhị ca đi rồi,
hắn liền không có người thân.

Huỳnh Quang hoàng đế nỗ lực ngừng ho khan, thở hổn hển, vươn tay

xoa đầu Hiên Viên Liệt Thiên: “Thiên nhi, trẫm... Ta không sao...”

Nói xong hắn thở dài một tiếng: “Trẫm cả đời này, có lỗi nhất, chính là

lão đại, tiểu thất, và...”

Nói, thanh âm của vị đế vương này dĩ nhiên có chút nghẹn ngào...

Trên khuôn mặt nho nhã nhã nhặn mang theo thống khổ và hối hận sâu

sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.