Quả nhiên, lập tức, Hồng Châu nhịn không nổi nữa, lôi kéo cánh tay y:
“Thật là, tiểu thư cũng không cầu nhân gia một chút.”
Vân Khuynh dùng đôi mắt sáng che giấu dưới lông mi dài dày liếc mắt
nhìn nàng, thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng cong đến cao, không khỏi phì
cười, lắc đầu:
“Hảo hảo hảo, như vậy, thỉnh Hồng Châu cô nương khả ái của chúng ta
nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì???”
“Ha hả...”
Hồng Châu lúc này lại lần nữa cười rộ lên, cười xong mới nghiêm mặt
nói:
“Nghe Tần nhị công tử nói, bọn họ năm xưa tránh được một kiếp, trốn
lên được phương bắc, hôm nay a, ở phương bắc chiếm núi vi vương.”
Chiếm núi vi vương???
Vân Khuynh ngón giữa nhẹ nhàng gõ mặt bàn trầm tư.
Là cường đạo, hay là thổ phỉ???
Hồng Châu nói tiếp:
“Tam tiểu thư nghe nói Tần nhị công tử đến cầu hôn, ngay lập tức chạy
đến phía sau mành nhìn lén Tần nhị công tử, vừa nhìn một cái a liền hôn
mê bất tỉnh.”
Nghe đến đó, Vân Khuynh chớp chớp mắt, tâm tình rất tốt.
Cũng không thể trách y không phúc hậu, thật sự là Vân Thù kia bình
thường quá đáng ghét, luôn luôn ức hiếp y, lúc này, cuối cùng cũng là ác